Chương 114: Chịch thêm lần nữa [P.2]
Thiên Tú dập nàng một cách tàn bạo, côn thịt khủng của cậu dập bành bạch lên mu âm hộ cao mum múp thịt của nàng không một chút thương tiếc, nghiến chặt răng đến mức kêu ken két để khỏi thốt lên tiếng kêu rú cực khoái của một con mèo cái bị hãm hiếp, nàng bộc lộ sự sướng tột độ bằng cử động thân thể, nàng uốn éo, nàng hẩy mu, nàng ngoáy tròn mông, ưỡn cong chiếc lưng thon, nàng cấu, nhéo, cào vuốt rồi xoa xít tấm thân trần trụi của Thiên Tú một cách cuồng nhiệt.
Tội nghiệp cho Thu Hằng, từ một chị hai xã hội đen vào đời không biết sợ ai giờ đang bị người ta hiếp tơi tả, những cảm giác mới lạ cộng với côn thịt khủng và lối làm tình điệu nghệ, mạnh bạo của Thiên Tú khiến nàng ngất ngây, chìm dần vào đê mê của thú vui thể xác, cảm giác nối liền cảm giác khiến nàng không còn chỗ cho lý trí.
Rồi điều chờ đợi đã phải đến, một cảm xúc cực khoái sâu thẳm trong người nàng bùng phát, Tú dập từng phát từng phát thật mạnh côn thịt vĩ đại của mình thám hiểm tận nơi sâu nhất trong âm đạo của nàng, cô bé tưởng như ruột gan của mình bị Thiên Tú đẩy cả lên trên, tử cung nàng bị cậu ép chặt tối đa, vách tường thịt non bị giãn ra hết mức, cả phần dưới của nàng bị nong chặt cứng đến độ cái bụng phẳng của nàng như cộm hẳn lên, nàng lấy tay xoa xoa ấn ấn bụng dưới một cách vô thức như muốn đẩy cái côn thịt to đùng kia ra.
Tưởng rằng nàng đau đớn nhưng không, nàng đang sướng, côn thịt khủng gân guốc to như trái bắp luộc đã ngập trọn hoàn toàn trong người Thu Hằng lèn chặt mọi ngóc ngách thâm sâu nhất trong âm đạo khiến nàng tê tái rùng rợn, nàng nổi da gà từng chập và cơn sướng bùng nổ bất đắc dĩ khiến cô bé rướn căng người, một cảm giác sướng khoái mãnh liệt chưa từng biết ào đến như sóng thần, nàng như con thuyền không lái mặc cho bão tố dập vùi, đầu nàng quay qua quay lại liên tục: "A... a... a... anh Tú ơi... chếtttt mấttt... sướngggg quá..."
Nàng kêu tên Thiên Tú lần rồi rú lên, tiếng rú thống khoái cực độ của con mèo cái bị hãm hiếp, các ngón tay ngón chân của nàng duỗi thẳng ra, nàng run rẩy như chiếc lá trong cơn phong ba bão táp, đôi chân trắng nõn co giật chơi vơi trong không khí, như con ngựa bất kham không chịu dừng vó, cậu vẫn điên cuồng phi nước đại dập liễu vùi hoa cô bé một cách không thương tiếc lép bép... nhóp nhép... nhóp nhép... bình bịch... bình bịch...
Dâm thủy từ âm đạo Thu Hằng ra nhiều không kể xiết và Thiên Tú cho đến mãi về sau là người duy nhất làm cho nàng đạt đến cực khoái nhiều lần liên tiếp, cô bé cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng như không còn nằm trên mặt đất mà cứ lâng lâng như đang bay trên bầu trời rồi nàng thấy sao xẹt tứ tung... rồi nàng hết biết gì nữa...
Nhìn tấm thân mỹ miều co giật như động kinh không ngừng trước mặt Thiên Tú là cậu biết mình đã đưa nàng đến đỉnh cực khoái, cô bé nõn nà đang quắp chặt lấy cậu, nước nôi ra tùm lum và chết ngất đi trong vòng tay cậu, không cần duy trì làm gì nữa, gầm lên một tiếng như con thú săn mồi đã thịt được con mồi, Tú rùng mình phụt từng luồng tinh dịch mạnh như vòi rồng vô thật sâu trong tử cung nàng và lặng lẽ ngắm nhìn từng cơn sướng cực điểm của người con gái, một rồi hai... rồi ba, cái cuối cùng nàng co hẳn người lên rồi nằm vật xuống, đầu nghẹo sang một bên, hơi thở dồn dập như như con ngựa cái hấp hối. Ba cơn cực khoái điên cuồng dữ dội vắt sạch sức lực của Thúy Hằng, mắt nàng nhắm nghiền, mồ hôi như tắm túa ra từ làn da trắng mịn của nàng...
Cô bé nằm nghiêng trần truồng hoàn toàn giữa bãi cỏ như một pho tượng thần vệ nữ, cặp vú mềm mại lấm tấm mồ hôi, đôi chân nõn nà đã từng mở rộng quắp chặt lấy Thiên Tú giờ lại khép chặt e ấp, chiếc eo thon nhỏ làm nổi bật thêm hình ảnh cái hông nở nang nhô cao, vòng ba nàng thật tuyệt vời. Nghĩ đến việc mình mới hưởng thụ xong tấm thân đó thì côn thịt Tú lại chuẩn bị nhúc nhích vươn lên và giữa đôi mông tròn trĩnh của nàng, dòng tinh dịch trắng như sữa cậu bơm đầy ắp trong âm đạo nàng giờ chảy ngược ra thành dòng kèm theo ít máu trên đùi non của nàng và nhỏ xuống bãi cỏ đọng thành vũng. Nàng nghĩ, nàng không ngờ Tú làm tình tuyệt vời đến vậy, nàng thật sự ngây ngất...
Cảm giác cơn đa cực khoái vẫn còn đọng đâu đó trong thân thể và nàng cũng mệt đừ nên nàng chẳng buồn động đậy. Thu Hằng nằm hưởng thụ dư âm còn sót lại của cuộc truy hoan, Thiên Tú nằm xuống bên nàng, ôm tấm thân ngà ngọc trong tay, Tú mở miệng hỏi: "Còn dám lên giọng với anh nữa không?"
Ánh mắt nàng nhìn cậu trân trối vô hồn, một dòng nước mắt chảy dài xuống, vừa tủi nhục vừa xấu hổ không biết nói sao, nàng chỉ biết lặng lẽ khóc và... nàng nói: "Em... em... không dám nữa..."
Cậu gật đầu và khẽ hôn nàng: "Anh làm em có sướng không?"
Nàng đáp theo con tim mách bảo: "Dạ... sướng... sướng lắm luôn."
Rồi Tú hỏi tiếp: "Vậy sau này có muốn anh làm em sướng nữa không?"
Thu Hằng ngước lên nhìn Thiên Tú, ánh mắt cậu hàm chứa đe dọa, nếu trả lời không thì e rằng Tú lại lôi nàng ra làm thêm chập nữa khiến người nàng run lên vì sợ, nàng vội đáp: "Muốn ạ, em lúc nào cũng sẵn sàng."
Tú mỉm cười: "Vậy cho anh làm thêm cái nữa nhé?"
Mặt nàng tái nhợt: "Không, không, làm ơn, em mệt rồi, tha cho em đi. Bữa khác em sẽ cho anh..."
Chưa dứt lời, Thiên Tú đặt lên cánh môi mọng của nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, cậu khẽ cười nói: "Đó là do em nói đấy nhé!"
Rồi Tú ôm chặt nàng vào lòng, cô bé cũng vòng tay ôm lấy cậu, hai thân thể trần truồng dính lấy nhau để cảm nhận hơi ấm của nhau. Giữa Thiên Tú và Thu Hằng có lẽ đã chớm nở một tình yêu nhỏ rồi chăng?